Từ khi ra trường đi làm tới giờ, thời gian không cho phép được thong thả như thời làm sinh viên nên tui rất trân trọng những quãng thời gian tách biệt khỏi công việc. Tui bắt đầu sợ cái âm thanh của những app chat trên điện thoại, tiếng chuông điện thoại thì khỏi nói luôn. Cái âm thanh ấy từ lâu đã tạo thành đường hằn trong não báo rằng mỗi lần nó vang lên là tôi lại phải gác hết thời gian dành cho bản thân để mà lao đầu vào công việc. Tôi cảm thấy chán, chán cái cuộc sống và mình từ lâu đã ao ước để có thể được sống như bây giờ. Nó là sự hối tiếc khi không dám mạnh dạn nhận ra thế mạnh của bản thân để chọn lấy ngành mình yêu thích mà chỉ đi theo những khuôn phép nhận định của xã hội. Chả có gì hấp dẫn khi cả mình và người ta đều bị sai khiến theo những điều xã hội áp đặt. Rất không ổn với những suy nghĩ hằn học với bản thân. Rồi những câu nói với “nếu như”, “phải chi”, “giá mà” lần lượt xuất hiện trong suy nghĩ rồi trôi ra khỏi miệng. Cái đầu với những dòng suy nghĩ đã không còn nhìn đời tươi sáng như xưa, thay vào đó là những nỗi lo sợ. Những điều chán chê với mỗi ngày thức dậy. 25 tuổi rồi, đáng lẽ phải dồn sức vào lĩnh vực mà mình yêu thích chứ lại ngồi than thân trách phận vì những điều mình đã lựa chọn ư? thật chán chết được
Chán! Chán lắm những ngày chông gai trong suy nghĩ như thế này. Haiz. Buộc lòng phải đưa bản thân ra khỏi những thứ khiến mình bị đau đầu thôi. Làm việc gì khiến tôi lấy lại niềm vui, lòng trắc ẩn và sự tự tin vào bản thân một chút. Học tiếp thôi. Tiếng Nhật nhé